Đã một năm kể từ khi Susan bị mù. Do một chẩn đoán nhầm về y học mà cô gái tội nghiệp bất ngờ bị ném vào thế giới tối tăm, giận dữ, tuyệt vọng và tội nghiệp. Tất cả chỗ dựa của cô bây giờ là người chồng, Mark.
Mark là một sĩ quan không quân yêu vợ bằng cả trái tim mình. Khi Susan bắt đầu bệnh, nhìn cô chìm đắm trong tuyệt vọng, anh đã quyết tâm giúp vợ lấy lại sức mạnh và sự tự tin để trở thành người độc lập trở lại.
Cuối cùng, Susan đã cảm thấy sẵn sàng đi làm trở lại, nhưng cô sẽ đi đến cơ quan bằng cách nào? Trước đó cô thường đi xe buýt, nhưng giờ cô vô cùng sợ hãi không thể tự mình đi quanh thành phố nữa.
Mark tình nguyện lái xe đưa cô đi làm mỗi ngày, mặc dù họ làm việc ở hai đầu khác nhau của thành phố.
Đầu tiên, điều này phần nào an ủi được Susan, và thoả mãn mong muốn muốn bảo vệ người vợ khiếm thị của Mark. Nhưng chẳng bao lâu sau, Mark nhận ra rằng cách này không hiệu quả. Susan sẽ phải bắt đầu đi xe buýt trở lại.
Nhưng cô vẫn quá yếu ớt, quá giận dữ. Cô ấy sẽ phản ứng thể nào? Đúng như anh dự đoán, Susan vô cùng sợ hãi trước ý nghĩ phải đi xe buýt trở lại.
“Em bị mù mà!” – Cô trả lời cay đắng. “Làm sao em biết được em đang đi đâu? Em cảm thấy như anh đang bỏ rơi em”.
Trái tim Mark tan nát khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa với Susan rằng mỗi buổi sáng và tối anh sẽ đi xe buýt cùng cô, bao nhiêu lâu cũng được, cho đến khi cô quen và có thể tự đi được. Và họ bắt đầu thực hiện. Hai tuần liên tiếp, Mark trong bộ quân phục và tất cả tình thương yêu dành cho vợ đã đưa Susan đi về mỗi ngày bằng xe buýt.
Anh dạy cô cách dựa vào các giác quan khác của mình, cụ thể như thính giác, để xác định mình đang ở đâu và làm thế nào để quen với môi trường mới. Anh giúp cô làm quen với các tài xế xe buýt để họ để ý đến cô và dành cho cô một chỗ ngồi.
Cuối cùng, Susan quyết định sẽ tự mình đi xe buýt đi làm. Sáng ngày thứ hai đã đến, và trước khi cô rời nhà, cô vòng tay ôm Mark, người bạn đồng hành đi xe buýt tạm thời của cô, chồng cô, và người bạn thân nhất của cô.
Mắt cô tràn lệ của lòng biết ơn về sự chung thuỷ, kiên nhẫn, và tình yêu của anh dành cho cô. Cô tạm biệt anh, và lần đầu tiên, họ không đi cùng nhau nữa.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm… Mỗi ngày cô vẫn hoàn toàn tự đi, và Susan chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế. Cô đang làm điều đó! Cô đang tự mình đi làm.
Sáng thứ Sáu, Susan bắt xe đi làm như thường lệ. Khi cô trả vé để xuống xe, người tài xế nói: “Cô gái, tôi thực sự ghen tỵ với cô đấy”. Rút cuộc, ai trên trái đất này lại ghen tị với một người phụ nữ mù, người đã đấu tranh để tìm thấy lòng dũng cảm, sự can đảm để sống như cô? Tò mò, cô hỏi người tài xế: “Tại sao?”
Người tài xế trả lời: “Cô biết không, suốt tuần qua, sáng nào cũng vậy, một quý ông lịch lãm trong bộ quân phục đứng bên góc đường bên kia dõi theo cô khi cô xuống xe buýt. Anh ấy đảm bảo cho cô đi qua đường an toàn và dõi theo cô cho đến khi cô vào hẳn nơi làm việc mới thôi. Sau đó anh tặng cô một nụ hôn gió, tặng cô lời chào nhẹ nhàng và bước đi. Cô thực sự là một người phụ nữ may mắn”.
Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài xuống má Susan. Mặc dù không thể nhìn thấy anh ấy bằng mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy sự hiện diện của Mark bên mình. Cô may mắn, quá may mắn, vì anh đã tặng cô một món quà còn quý giá hơn một đôi mắt, một món quà cô không cần nhìn thấy để tin tưởng – món quà tình yêu có thể mang ánh sáng đến một thế giới đầy bóng tối.
0 nhận xét