Monday, November 19, 2012

Thôi anh hãy về

Thôi anh hãy về, cứ yên lòng rồi giông tố sẽ qua / Em mong tháng năm sẽ chôn vùi tình đầu tiên khó phai. 
Bài hát bắt đầu như thế, và cũng là những gì tôi muốn nói với anh khi tiễn anh ở bến xe để quay về với gia đình, với trách nhiệm người con trai duy nhất của anh. Dù anh không phải là tình yêu đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên mà tôi- đứa con gái 21 tuổi cảm thấy mình yêu bằng cả trái tim. Anh lớn và từng trải, chính vì thế mà tôi đã bị thu hút và xiêu lòng vì những lời hứa của anh.
Thôi anh hãy về
Anh luôn gọi tôi là "bé", tôi là "bé của anh", ở bên anh tôi thấy mình bé nhỏ, con anh thì thật vững chãi và mạnh mẽ để tôi có thể dựa vào. Anh từng hứa sẽ chăm sóc tôi, sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi. Anh nói với tôi: "Anh không nghĩ đến khó khăn, vì anh nghĩ không khó khăn nào không vượt qua được khi tình yêu là thực sự và cả hai cùng mong muốn đạt kết quả tốt đẹp. Nếu vì bé và bé vì anh thì anh tin rằng mọi cái không thể đều trở thành có thể". Tôi đặt hết lòng tin vào anh mà không biết rằng mình đã đặt tình yêu và lòng tin nhầm chỗ, để rồi đến khi nhận ra thi đã muộn, tôi đã quá yêu anh.
Chiều buồn qua mau, bóng tối vây quanh mù khơi
Ngồi ôm thương nhớ, nghe con tim em lạnh giá.
Tôi đón anh vào một buổi chiều Sài Gòn đầy nắng, rồi tôi tiễn anh về cũng vào một buổi chiều đầy nắng như vậy, nắng đến nhức nhối. Anh xin lỗi tôi, anh mong tôi tha thứ vì đã không thực hiện được lời hứa với tôi, nhưng tôi có thể tha thứ cho anh được không??? Nhìn bóng anh khuất dần khỏi tầm mắt, mọi thứ quanh tôi nhoà đi. Tôi chới với, bất lực nhìn tình yêu bước ra khỏi cuộc đời mình mà không sao níu giữ. Tôi ôm chặt lấy anh mà đau đớn không dám tin rằng đây là lần cuối cùng được ôm trong vòng tay anh, để rồi chỉ cần buông tay ra là tôi sẽ mất anh, mãi mãi... Tôi không nhớ bằng cách nào và mất bao lâu tôi về được đến nhà đứa bạn thân, nhào vào lòng nó và khóc nghẹn như đứa trẻ bị đòn oan.

Tôi đọc đến thuộc lòng truyện ngắn trong một tờ báo, tưởng như tác giả viết dành riêng cho mình vậy "Cũng như trai biển, bất lực với nỗi đau của mình, tôi khóc như mong nước mắt có thể làm tan đi nỗi đau. Anh, cái hạt cát vô danh ấy mặc cho nước mắt tôi chảy quanh. Một ngày, tôi thôi khóc vì biết hạt cát ấy cũng chỉ do lạc đường mà đến trú ngụ trong tôi. Chỉ tiếc một điều, tôi đã liệu trước ngày này mà vẫn không ngăn được nó đừng xảy ra, cái ngày mà hạt cát không bao giờ hoá thân thành ngọc. Tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều về hình ảnh hạt cát. Đó không phải là một hạt cát trên bãi biển hay trên sa mạc, mà là một hạt cát vô danh nhận ra mình lạc đường đã bỏ tôi lại trong lòng đại dương buồn, sâu thẳm , mênh mông..."

Ngày trước, anh từng tặng tôi bài thơ:

Nếu anh đi bên phải
Đường đời chắc gặp em
Anh lại đi bên trái
Mỗi ngày một xa thêm

Nếu anh đi bên trái
Đường đời chắc gặp em
Anh lại đi bên phải
Mỗi ngày một xa thêm.
Con đường của anh và tôi đi cũng thế, phải không anh? Và câu hát lại ngân dài, chợt như xót xa…
Nguồn dantri


Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© Sổ ghi chú
Designed by BlogThietKe Cooperated with Duy Pham
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top