Có đôi lúc, sợ sự cô đơn khủng khiếp, mất phương hướng, hoảng lọan.
Nhưng giờ đây cảm thấy cô đơn cũng không hẳn là xấu, sống trên đời đâu phải lúc nào cũng vui vẻ giữa bao người, sẽ có những lúc lòng thấy trống trải.
Và lúc ấy...
Sự cô đơn làm ta mạnh dạn hơn, hòa đồng hơn với những người xa lạ, để lấp đi nỗi cô đơn ấy.
Nhận ra được giá trị thực sự của yêu thương của những người bạn, những người thân sẵn sàng đến bên khi ta nói rằng “Ta đang cô đơn”
Thấy tự do khi chỉ có 1 mình , học được cách vượt qua mọi chuyện khi chỉ có 1 mình...
Và những lúc cảm thấy cô đơn thì lại nhận ra rằng thực sự ta không cô đơn...
Cám ơn những người đã bỏ mặc, đã để ta với nỗi đau mà không đến bên, để những lúc ấy mới nhận ra ai mới là người thật lòng với mình.
Cám ơn những người bạn ở ngay cạnh bên, không toan tính, không lọc lừa....
Cám ơn những con người xa lạ đã đi bên cạnh, không nói, không cười, không có những cái nắm tay, không 1 ánh mắt; chợt đến rồi vội đi nhưng lại làm ta thấy không lạc lõng. Vì tin vẫn có sự sống tồn tại quanh đây ngoài bản thân ta...
Cám ơn ai đó... vì mỗi lúc cô đơn đã làm ta nhớ đến. Giúp ta học được cách biết tin, biết chờ đợi, biết hy vọng một điều gì đó tốt đẹp hơn.
Cám ơn cuộc sống vì đã có những giây phút cô đơn, để những lúc bạn bè vây quanh lại được cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn, 1 hạnh phúc thật ấm áp mà ko bao giờ có thể bị mất đi hay xóa nhòa...
Và lúc ấy ta nhận ra rằng sự cô đơn bắt nguồn cho hạnh phúc.
0 nhận xét